Trăng Lạnh Nhà Mồ [EPUB]



Giới thiệu
    Chuyến xe đò rời bến Sài Gòn vào 5 giờ sáng. Vậy mà mãi tới hơn 3 giờ chiều mới tới bên này Bắc Bassac (Bắc Cần Thơ sau này – TG). Tất cả hành khách đều mệt lả người sau hơn mười tiếng đồng hồ ngồi nêm cứng trên xe. Mà người mệt nhất có lẽ là cô gái ngồi cạnh Đức, bởi suốt lộ trình cô nàng ói liên tục và hầu như không ăn uống gì dọc đường, dẫu Đức đã rất lịch sự mua thức ăn mang lên mời.
    Một bà ngồi băng trước quay lại bảo Đức:
    – Cậu nên xuống mua ly sữa đem lên cho vợ cậu uống, chứ nhịn đói mà lại ói suốt như vậy chịu sao nổi.
    Đức hốt hoảng lên tiếng liền:
    – Dạ, không phải đâu! Tôi… tôi chỉ…
    Anh muốn đính chính về cách ghép đôi như vậy của bà nọ, nhưng anh chưa kịp nói hết lời thì lơ xe đã la lớn, cắt ngang lời anh:
    – Tất cả xuống xe qua phà! Không được ai ở lại!
    Đức chưa kịp đứng dậy thì cô gái lại ói lần nữa.
    Đã biết ý rồi, lần này Đức dùng ngay chiếc khăn mà lúc nãy anh lấy ra sẵn, hứng nước ói của cô gái và dùng một đầu lau cho cô nàng.
    Cô gái hầu như không còn tự chủ được, cô ói xong thì cứ dựa đại vào vai Đức mà chịu trận.
    Bà ngồi trước nói với lơ xe:
    – Để cho vợ chồng cậu này ở đây. Cậu ấy phải săn sóc cho vợ, cô ấy ói quá trời xuống sao được!
    Rồi bà vừa rời xe vừa nói:
    – Cậu cứ ngồi đó đi, để tôi mua giùm sữa cho.
    Đức chẳng còn hơi sức đâu mà đính chính, anh móc tiền ra đưa cho bà ta, nhưng bà này xua tay:
    – Tiền bạc gì cậu ơi!
    Rồi bà ta đi thẳng vào một quán nước phía bên trong lề. Lát sau trở ra với một lon sữa đầy còn nóng hổi bảo Đức:
    – Cậu ngồi lại đó cố đút cho cô ấy uống được muỗng nào hay muỗng nấy. Có ít muỗng sữa sẽ đỡ hơn.
    Rồi bà vừa lắc đầu vừa cười vui với Đức:
    – Thấy cậu chăm sóc cho vợ mà phát chán với ông chồng tôi ở nhà, đời nào ông ấy đút cho tôi được muỗng sữa nào dù đã sống với nhau đã hơn hai chục năm rồi!
    – Tôi không phải…
    Nhưng bà ta đã bỏ đi, đâu cần nghe lời trần tình của Đức. Hành khách trên xe đã xuống hết, trên xe chỉ còn lại Đức và cô nàng. Lúc này anh có ý muốn đẩy cô ta ra khỏi vai mình, nhưng vô vọng, bởi nàng ta hầu như chẳng biết gì nữa.
    Nhìn cảnh đó ai mà không nghĩ như bà hành khách nọ. Trông Đức khác nào một anh chồng trẻ với cô vợ mới ốm đau đang cần sự che chở!
    Lâm vào cảnh dở khóc dở cười này, Đức đành phải chấp nhận và càng lúc anh càng tỏ ra có trách nhiệm thật, chứ không phải là người đóng vai bất đắc dĩ. Thậm chí người tài xế cũng phải lên tiếng:
    – Cậu đóng cửa lại để cô đỡ phải gió và cứ ngồi yên đó để lát nữa tôi cho xe xuống phà. Chà, vợ trẻ mà yếu dữ a!
    Đức muốn đính chính, nhưng nhìn cô nàng hầu như chẳng nghe thấy gì, nên anh cũng lờ luôn. Thấy lon sữa trên tay đã bắt đầu nguội, Đức múc từng muỗng nhỏ rồi nhẹ nhàng đưa vào miệng cô nàng, chỉ hy vọng cô nàng không gạt tay ra làm đổ văng tung tóe, chứ không mong gì đút được muỗng nào. Vậy mà lại có kết quả ngoài mong đợi. Cô nàng chép chép mấy cái rồi ngoan ngoãn nuốt từng hớp nhỏ như một đứa trẻ!


    Đức vốn khéo tay trong việc chăm sóc trẻ con và đã từng được mấy đứa cháu con của anh chị mình thích thú mỗi lần được anh chăm sóc, nên bây giờ anh có làm cho cô nàng hài lòng cũng không phải lạ. Một lúc sau, sau khi uống được hơn chục muỗng sữa thì cô nàng đã có vẻ tỉnh táo nhưng khi vừa mở mắt ra thì lại hốt hoảng kêu lên:
    – Anh… anh… sao anh?
    Đức bước hẳn xuống xe, chợt cô ta kêu lên:
    – Anh đi đâu vậy?
    – Cô hết bệnh rồi thì tôi phải xuống xe, kẻo bị người ta đuổi xuống!
    – Vậy tôi còn bệnh thì sao?
    – Thì…
    Đức chưa kịp trả lời thì lúc ấy người tài xế từ xa đang chạy ngược lại, la lên:
    – Anh lên xe ngồi với chị đi, xe xuống phà ngay đây!
    Đức lại phải miễn cưỡng leo trở lên xe và anh nhận được một nụ cười khó hiểu của cô nàng. Và rõ ràng là nàng ta cố ý lại ngả đầu vào vai Đức như lúc nãy kèm câu nói:
    – Dẫu sao được dựa đầu thế này cũng đỡ chóng mặt hơn, như vậy chắc là sẽ hết ói!
    Rõ ràng là cô ta biết những việc mình gây ra từ sáng đến giờ, vậy mà nói tỉnh như không! Đức hỏi gặng lại:
    – Cô không ói nữa thật chứ?
    – Cũng còn tùy… tùy anh có cho mượn vai nữa không!
    Đức nhổm người dậy, định đẩy cô nàng ra, nhưng cô ta đã nói khẽ vào tai:
    – Ông tài xế nhìn thấy đuổi cả hai xuống bây giờ!
    Đức đưa lon sữa cho cô ta:
    – Cô uống cho hết đi, để chắc ăn không ói nữa.
    Nàng lại cười cười:
    – Nuôi bệnh dở ẹt vậy mà cũng được khen!
    Dù nói vậy nhưng nàng ra vẫn cầm lấy lon sữa và uống một hơi cạn! Bây giờ Đức mới đùa:
    – Giống thuốc tiên quá!
    – Thuốc tiên cũng không bằng tay tiên! Nếu không nhờ bàn tay đút sữa điệu nghệ của anh thì chắc em không thể nuốt trôi giọt nào!
    Nàng ta đổi sang gọi Đức bằng anh xưng em ngọt xớt khiến anh phải dịu giọng:
    – Cô khỏe hẳn rồi phải không?
    Bỗng cô nàng nói nhanh:
    – Chúng ta phải biết tên nhau và xưng hô cho đúng cách, kẻo lát nữa mọi người lên xe biết chúng ta đóng kịch thì họ cười cho!
    – Cười cô chứ đâu phải cười tôi!
    Tuy nói vậy chứ Đức cũng tự giới thiệu:
    – Tôi tên Đức, nhà ở Ô Môn.
    Nàng reo lên:
    – Em cũng ở gần đó, ở Thốt Nốt! Em là Oanh, Kiều Oanh đây.
    Phà cập bến, xe di chuyển lên bờ, thấy hành khách sắp sửa leo trở lên xe, nàng tranh thủ nói nhanh:
    – Hồi nãy họ nói chúng ta là… vợ chồng, anh chưa kịp đính chính phải không? Vậy thì… đừng đính chính nữa, người ta không tin đâu!
    – Nhưng mà…
    Nàng lại cười:
    – Người mắc cỡ, đính chính phải là em kia! Nhưng thôi kệ… chỉ chút nữa là xuống xe rồi mà!
    Nghe nàng ta nói có lý, nên Đức im lặng cho đến lúc hành khách lên xe đầy đủ. Lúc ấy bà khách ngồi băng trên quay lại nhìn Oanh và reo lên:
    – Cô tươi tỉnh lại rồi kìa, may quá!
    Rồi bà ta nói tiếp đủ cho hai người nghe:
    – Có hơi vợ chồng nó kỳ diệu vậy đó!
    Đức ngượng chín người, anh lại định lên tiếng thì Oanh đã kịp nói thay:
    – Dạ, con cám ơn dì. Nhờ có dì nên con mới…
    – Có gì đâu, đi đường xa giúp nhau khi qua khi lại mà.
    Chỉ mười phút sau thì đã tới bến xe. Lúc này cô nàng mới hỏi Đức:
    – Anh về luôn nhà hay có cần ở lại đây sáng mai về sớm? Em có nhà quen, có thể ngụ lại được.
    Đức vội xua tay nói:
    – Không được, tôi phải về ngay, ngày mai…
    Đức định nói ngày mai là lễ hỏi của mình, mọi người đang chờ ở nhà nhưng kịp dừng lại.
    Kiều Oanh cũng nói:
    – Ngày mai em cũng có việc ở nhà, nhưng sáng về sớm có sao đâu!
    Đức định gọi chiếc xe lôi thì cô nàng chỉ tay về phía bên trái:
    – Về Ô Môn thì phải đi xe đó, chứ xe lôi chạy sao nổi?
    Đức lại chỉ tay về hướng bến đò sông:
    – Ra bến đò đi về, chứ quê ở tận trong xa, xe đâu chạy tới mà đi!
    Nàng tỏ ra giật mình:
    – Anh ở tận đâu lận?
    – Kênh Ô Môn, gần ngọn cùn.
    – Vậy ra…
    Nàng định hỏi gì đó nhưng kịp ngừng lại, cho đến lúc Đức đã leo lên xe lôi rồi, cô mới nói với theo:
    – Em biết chỗ đó!
    Nhưng hình như Đức không nghe…
    ° ° °
    Vợ chồng ông Phán Hòa vẫn chưa thông chuyện bà mai nói. Bà ấm ức nói:
    – Hồi họ hứa với mình thì ngon ngọt lắm, sao bây giờ lại đổi ý, gây khó khăn vậy?
    Ông Phán cũng nói chen vào:
    – Tôi nhớ chính bà ấy nói với tôi lúc lễ coi mắt là bỏ hết mọi nghi lễ rườm rà, chế luôn cho chuyện phải có đôi bông hột xoàn 6 li như đòi hỏi ban đầu, vậy mà nay lại bắt phải có đủ. Gấp gáp quá làm sao xoay cho ra!
    Bà mai Lệ là người luôn linh hoạt trong mọi chuyện:
    – Họ làm khó vì chuyện xảy ra ngay hôm nay, mới hồi trưa này thôi.
    Bà Phán chau mày:
    – Chuyện gì?
    – Bà Cả có người quen bắt gặp cậu Đức cặp kè với gái ở trên xe đò!
    Bà Phán Hòa như giẫm phải lửa:
    – Thánh thần ơi, có chuyện đó sao? Đức, con vào đây xem sao?
    Đang ở ngoài sân sửa sang lại bàn ghế, Đức vội bước vào lễ phép hỏi:
    – Má cho kêu con?
    Ông Phán mau miệng:
    – Bữa nay mày đi với con nào?
    Bà cũng hỏi dồn:
    – Người ta nói con cặp kè với con nào đó trên xe đò, có hông?
    Đức cười xòa:
    – Tưởng chuyện gì. Có một cô…
    Bà Phán gần muốn líu cả lưỡi:
    – Mày…mày… vậy hả Đức?
    Đức vẫn bình tĩnh:
    – Có gì đâu má. Cô ấy là khách đi chung, cô ấy bị ói, mệt lả người, nên con giúp, chứ cặp kè gì đâu!
    Bà mai Lệ nói rành rẽ:
    – Có người thấy rõ ràng cậu với cô gái đó vai kề vai, mà còn tình tứ lắm trên xe đò, họ về mách lại với…
    Bà Phan Hòa nhanh trí:
    – Chắc là nói lại với chị phải không, rồi chị đi học lại cho bên kia họ biết chứ gì?
    Bị bắt đúng thóp, bà ta lúng túng:
    – Thì… thì tôi sợ cậu Đức đây bậy bạ làm hư việc nên có nói chút đỉnh… nhưng nói vậy thôi chứ bên kia người ta cũng đâu có bắt bẻ gì.
    Ông Phán nổi giận:
    – Không bắt bẻ mà thay đổi đòi hỏi. Bữa trước nói không cần đôi bông, nay lại đòi! Mà đòi gấp như vậy thì lấy đâu sáng mai có để đem qua? Có phải là chị hại nhà này không!
    Bà mai cứng họng. Cũng may là Đức đã lên tiếng:
    – Không hề gì, con có sẵn đôi bông tai sắm hồi năm ngoái, tính để dành…
    Ông Phán Hòa nói nhỏ bên tai bà:
    – Hồi đó nó yêu con Lan Ngọc ở Sài Gòn, đáng lẽ hai đứa lấy nhau, kế con nhỏ nghe lời cha mẹ đi lấy mối khác. Tưởng nó đã chán đời đem bán đôi bông rồi, ai ngờ còn…
    Bà Phán bấy giờ mới cười:
    – Dữ hóa lành, nhờ ơn trời đó con! Thôi, đi nghỉ sớm để mai còn đi. Phải đi thật sớm thì tới mười giờ mới tới được bên Thốt Nốt.
    Nghe nhắc Thốt Nốt làm Đức chợt nhớ tới cô gái trên xe đò, cô ta nói nhà cũng ở bên đó… và trong suốt giấc ngủ, hầu như Đức cứ bị ám ảnh mãi hình ảnh cô nàng dựa đầu trên vai mình ngủ ngon lành.
    ° ° °
    Có lẽ ảnh hưởng của chuyến đi mười mấy tiếng đồng hồ nên vừa nằm xuống là Đức ngủ say. Ngoài những hình ảnh về cô gái ám ảnh, Đức hầu như không nhớ gì khác, mãi cho đến lúc anh choàng tỉnh dậy do có tiếng ai đó gọi bên ngoài cửa sổ!
    – Lạnh quá… giúp tôi với!...
    Từ khóa: download truyện Trinh Thám - Kinh Dị  full PRC, tải truyện Trinh Thám - Kinh Dị, download truyện Trinh Thám - Kinh Dị full PRC, download truyện Trinh Thám - Kinh Dị  các định dạng epub, mobi, truyện Trinh Thám - Kinh Dị PDF, download full prc, full prc, download truyện Trinh Thám - Kinh Dị prc , download truyện Trinh Thám - Kinh Dị   pdf , download truyện Trinh Thám - Kinh Dị   miễn phí , download truyện Trinh Thám - Kinh Dị   hay nhất , kho truyện Trinh Thám - Kinh Dị   full, truyện Trinh Thám - Kinh Dị tieu bieu full prc, tải truyện Trinh Thám - Kinh Dị  , download truyện Trinh Thám - Kinh Dị   hay nhất, chọn lọc nhất 2016, bộ truyện , full truyện Trinh Thám - Kinh Dị  prc, Full trọn bộ, tập 1

    0 Nhận xét truyện "Trăng Lạnh Nhà Mồ [EPUB]"

    Post a Comment

    loading...

    Tải Nhiều